Có một du khách Úc lần đầu tiên đến SÀI GÒN đã hỏi người huớng dẫn biết
nơi nào có những món ăn ngon mà không có tên trong thực đơn khách sạn không. Người hướng dẫn đang ngập ngừng định trả lời thì vị khách lạ đã nói luôn: muốn
thưởng thức một món ngon của một quốc gia nào đó thì đừng có tìm vào nhà
hàng sang trọng bởi tìm vào các nhà hàng sang trọng chưa chắc đã có món
ngon mà chỉ có những món đắt tiền mà mình không ưa thích .
Thật là lý thú, quả là ông khách đã nói đúng, chắc hẳn ông ta là một khách
lãng du sành điệu. Với một tảng thịt loại một tươi rói, một con cá mới
đánh bắt được đang giãy đành đạch hay một con gà mái tơ béo núc ních và đầy rổ
rau xanh mới hái thì nhà bếp nào chẳng nấu thành những món ngon lành chưa cần
phải có tay điêu luyện.
Thế nhưng chỉ bằng những từ thực phẩm thải loại mà tạo được
những món " thời trân " mới là bậc siêu. SÀI GÒN xưa có những
món đại loại như vậy và được mệnh danh là những món năm vố. Cho đến bây giờ
vẫn chưa ai biết năm vố là tiếng Tàu hay tiếng Mã Lai, Nhật Bản hoặc là tiếng
lóng của ta nhưng chắc chắn là chưa có trong từ điển tiếng Việt .
Năm
vố là nhũng món gì mà chỉ thấy trong các cửa hiệu cao lâu xoàng
xoàng thôi? Cuối cùng rồi mọi người cũng hiểu năm vố là cái tên chung
dành cho hững món ăn hỗn độn đủ thứ nguyên liệu thực phẩm nấu lẫn
lộn với nhau mang thêm những tên kỳ lạ rồi ăn mãi cũng quen. Ông khách
người Úc thì gọi những món đó là Hodde_podge, không phiền anh hướng dẫn
viên hướng
dẫn mắc công tìm tòi trong mớ kiến thức tiếng Anh của mình từ gì có
nghĩa là năm vố. Cuối cùng đều chấp nhận hai chũ Hodde_podge, có nghĩa
là nón hỗn độn từ bữa ấy... thế lá năm vố được mang một cái tên tây cũng
kỳ quặc
chẳng kém .
Tới
một ngày sau này tôi được thưởng thức một món mang ý nghĩa như thế
trong
một quán ăn nhỏ tềnh toàng của một chú Ba Tàu gần nhà thờ Cha Tam ở Chợ
Lớn. Thực đơn ở đây ghi toàn những món kỳ quặc nào " mí quậu "
nào " phán xùi " lủng củng không làm sao hiểi nỏi . Tôi hỏi
chủ quán về tên nhũng món đó. Ông ta cuời cười rối đáp bằng một giọng
ngô
ngọng kiểu Tàu phát âm lơ lớ rất lạ tai. Ông nói :"nị cứ ăn li khắc
pết , ngộ hổng có nói tệc!".
Thôi
đành vậy, tôi gọi món phán xùi ăn thử, hóa ra phán xùi là
món cá chẻm nấu nhưng gấp đến miếng thứ hai thì lại là giống cá khác, có
đến 4-5 thứ đếu là phần thịt bụng cá tất cả đều được chiên với bột nấm
đậu nấu
xốt. Một người cùng ăn cùng bàn hỏi tôi: ông ăn món này có thấy ngon
không? Chẳng đợi tôi trả lời, ông ta tỏ ra sành sỏi giải thích tràng
giang đại hải
nhũng điều ông cho rằng tôi chưa hề biết. Ông vẫn thao thao bất tuyệt:
tất cả
nguyên liệu thực phẩm đều là của đầu thừa đuôi thẹo
ở các nhà hàng lớn thải ra cả đấy. Chẳng hạn như món xúp cá ông
đây cũng có tới vài ba loại, các tiệm sang trọng người ta chỉ lọc
lấy phần lườn còn phần bụng đầu đuôi chặt bỏ tất. Thứ cá mà chúng ta
đang ăn đây là thịt bụng cá chẻm, cá thu vá có cả cá lóc, may ai
người ấy đuợc. Có người được cả cá song bể, cá nuớc ngọt nước mặn đủ cả
nhưng
chẳng bao giờ được chén miếng phi lê đâu ông nhé, đã bảo là món hỗn độn
mà lại.
Món
"
chèn chỏ " đã được bưng ra đựng trong một cái thố to bự đậy nắp kín
mít. Mở nắp thố ra nùi thơm bốc lên ngào ngạt toả khắp gian phòng chật
hẹp. Món này ông bạn mới quen mời tôi ăn chung vì một người không thể ăn
hết cũng
như ăn lẩu vậy.
Tôi
gắp miếng đấu tiên được một khúc ruột lợn non, ông ta chọn chọn vớ được miếng
phao câu gà khá to, có lẽ là gà thiến. Tôi đưa miếng ruột non lên
miệng cắn thử bất giác phải kêu lên: " ngon tuỵêt ông ơi "! Ông bạn
mới cắn một cái đã hết môt nửa chiếc phao câu nuốt xong miếng
"mồi" ông ta cũng thốt kên ba tiếng: "nhất trần đời ".
Thì
ra món Chèn chỏ này là sự hỗn hợp giữa ruột lợn với phao câu gà vài ba
thứ nữa chưa nhận ra. Tất cả đều nấu chung với loại hạt gì đó màu trắng
như đậu mà không phải đậu cùng vài vị thuốc bắc nữa. Ông vẻ có vẻ thạo đời nói
nhỏ :
_
Toàn những vị cường dương đắt tiền cả đấy! Cố mà ăn cho hết kẻo phí!
Tôi
đưa đũa gắp tiếp, ông bạn nhìn theo cuới váng lên:
_Ông hên quá đấy, vớ được " nó" rồi
Tôi
nhìn nơi đầu đũa thấy khúc gì tròn tròn dài dài, chưa kịp đoán ra thứ gì thì
ông bạn đã mách nhỏ
_
Ngầu pín đấy, đã đời nhé !
Và đây nữa, ông bạn dùng muỗng vớt lên được ba bốn cục gì tròn tròn màu
trắng rồi reo toáng lên:
_ Ngọc kê ông ơi! đúng là ngọc kê rồi, nhất định còn mấy thứ nữa mới gọi là
đủ bộ được.
Ông bạn đưa đũa khoắng khoắng trong thố đồ ăn, quả nhiên lát sau gắp
thêm đuợc một miếng dày dày to to màu trắng đục, ông ta cười mừng rỡ :
_Sữa đấy, sữa tức là vú bò, bí danh của nó đấy, ông biết không ?
_Sữa đấy, sữa tức là vú bò, bí danh của nó đấy, ông biết không ?
Đúng là trong thố chẻn chỏ gồm đủ: lòng, mông, ngực, dế (dái), sữa (vú) và
ngầu pín, toàn là những "của quí "bậc nhất trên đời! Phải đợi đến
lúc này, nguời chủ quán gốc Hoa mới giải thích :
_
Chèn chỏ là tiếng lóng của người TRIỀU CHÂU có nghĩa là cuờng dương
đấy, bữa nay các ông hên nhé, đêm nay tha hồ mà .................." mà
gì
" ông ta không nói nữa nữa rồi hai chúng tôi cười cuời rất tế nhị như
muốn
kể ơn gì đó với chúng tôi, một lúc sau ông lại tiếp:
_
Ngộ có mối ở các tiệm ăn lớn khắp SÀI GÒN. Các " sí phù " (đầu
bếp) ở đấy sau khi nấu phần ngon cho khách còn lại những thứ năm
vố này họ chuyển cả đến đây cho ngộ mua, cho nên món nấu của tiệm ngộ không
bao giờ cần dùng thịt cá nguyên con cả. Nếu còn dịp nào khác mời
các ông trở lại, còn nhiều món chèn chỏ khác nữa cũng ngon lắm, các ông
không thể tìm thấy ở đâu khác được. Ngộ nói thật thà đấy!
Nói
xong ông ta rót từ một cái chai dèn dẹt giắt nơi cạp quần đưa mời chúng tôi mỗi
ngưòi chỉ một chén nhỏ xíu và khoe :
_
Diêm vương tửu đấy, uống vào sẽ lấy đêm làm ngày!
Tôi
chưa hiểu ý ông nói nhưng đã tưng nghe tên các loại rượu quí của người
Tàu
nên vội thử luôn. Quả thật chỉ mới hớp một chén nhỏ bằng hạt mít thôi mà
đâu
ngờ thứ quý tửu vừa qua cổ họng, toàn thân chúng tôi đã nóng bứng bừng,
các
mạch máu như căng phồng nên muốn vỡ tung. Ông chủ quán thản nhiên đưa
cả
hai tay nắm chặt lấy bàn tay hai chúng tôi và se sẽ nói bằng một giọng
nửa trấn an nửa dỗ dành kiẽu lấy lòng của những người Hoa lưu vong lang
bạt kiếm
sống chốn quê người:
_Không sao tâu, không làm sao tâu, lừng có sợ, phải cần như dậy
thì nó mới tủ sức dằ mấy thứ món cường dương đó xuống bớt nếu không thì
................thì ngộ hỏng pảo tảm lệc tâu!
Tôi
và ông bạn mới làm quen cùng cười rộ lên nắm chặt lấy tay ông ta tỏ ý cảm ơn
ông chủ quán` giàu lòng " nhân ái" dành riêng các thứ " báu
vật" cho cánh mày râu quen đi ăn lén. Còn tôi cùng kể từ bữa nhậu hôm đó
đã hiểu cặn kẽ năm vố là gì, nó là cái tên chung của đủ loại thứ phẩm
thải loại ngon lành chứ không phải tên của một món cụ thể nào. Nó còn là
nguyên liệu tươi sống để "chế tạo" ra các món tuyệt hảo như
phán xùi, chèn chỏ mà tôi đã may mắn ăn lần đầu trong một bữa tình cờ
nơi quán nhỏ chảng có gì sang trọng đúng như lời ông khách sành sỏi người
Úc đã nói: muốn tìn ăn những món ngon nổi tiếng thì đừng có bao giò dại dột tìm
tới nhà hàng khách sạn đồ sộ, sang chỉ tổ tốn tiền mà món ăn chẳng ra gì. Có ai
đó đã có câu triết lý vế ẩm thực rất đúng: "ăn là để thưởng thức míếng
ngon chứ không pahỉ để ngắm nhìn phòng ăn sang trọng" bởi thế cái
quán của chú ba Tàu mới tềnh toàng bàn ghế mộc mạc đơn sơ như vậy nhưng món
ngon thì chẳng có nhà hàng sang trọng nào sánh kịp .
0 coment�rios:
Post a Comment